2 thg 1, 2014

Tia nắng

Ước mơ thôi điều kỳ diệu trên đời
Một tia nắng giữa mùa đông lạnh giá
Cho em tôi được tươi dần gò má
Cho nụ cười xinh xắn lại như xưa

Kỷ niệm đong đầy ở dưới những cơn mưa
Khi hai đứa vẫn riêng vành nón nhỏ
Anh chăn trâu em mãi mê cắt cỏ
Cánh đồng quê bỗng trở rộng hơn nhiều

Rồi chúng ta chung lối nhỏ những chiều
Cứ lầm lũi như những người xa lạ
Bao nhiêu năm giữa dòng đời nghiệt ngã
Chỉ gặp nhau qua ánh chớp đêm về

Rồi mỗi lần hai đứa trở lại quê
Sao vẫn lệch dẫu còn ngày phép trễ
Cũng biết rằng cuộc đời này là thế
Chuyện ngày ngâu chuyện như thế xa rồi

Ước thật nhiều nhưng sao mãi thế thôi
Đợi tia nắng giữa đông dài cứ đợi!

4 nhận xét:

  1. Thơ đúng là thơ. Nói một hồi, ngâm một hơi thì cuối cùng là
    "Ước thật nhiều nhưng sao mãi thế thôi
    Đợi tia nắng giữa đông dài cứ đợi!"
    Mượn tình cảm "em-anh" để tạo nguồn cho cái chữ mà hình như là... hình như là...

    Trả lờiXóa
  2. Chia bớt lạnh cho con đi Bố yêu!!!

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Trời đông giá lạnh đã bấy lâu
      Tuổi già sức yếu dạ trở sầu
      Nhận lời chia sẻ lòng ấm lại
      Cảm nhận thật nhiều nghĩa nồng sâu

      Xóa
  3. Ngày hôm nay của 02 năm trước, con từ Hà Nội trở về... Nhớ quá!!!

    Trả lờiXóa