Neùn nhang loøng
Từng hộp giấy rắc vãi dọc
đường
Chỉ lối về cho linh hồn nơi
đó
Làm phận người cũng thật bé
nhỏ
Thoáng thế thôi cát bụi đã
quyện hoà
Kể từ đây lối ngõ ấy dần xa
Không còn nữa bóng người thường
qua lại
Phận làm con vẫn luôn là khờ
dại
Thắp nén nhang lòng
người xá quá được chăng?
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét