Có những điều không thể nào nói được Bất chợt thôi chưa tính sau suy trước Viết ào ra rồi để đó bao ngày Như sợ là quên cảm nhận khi say Rồi thi thoảng lại sửa lần đôi chữ...
Muốn lặng yên! và thôi đừng viết nữa Kiếm điều vui, sao mãi viết chuyện buồn Cứ giật giờ ngồi ngắm giọt mưa tuôn Rơi thánh thót sao mãi hoài không ngớt Cố nén kìm cho giảm dần từng đợt Chẳng hiểu sao mây đen vẫn kéo về Cũng biết là chỉ tổ người đọc chê Đã bao năm cứ lặng hoài không nói Chắc có lẽ trong một lần mệt mỏi Và chốn đây giờ cũng vắng bóng người Nói vu vơ đọc và ngẫm rồi cười Không gian lặng cho cuộc đời càng lặng
Lâu lắm rồi, anh trở lại nơi này và lưu giữ những" Ân nghĩa" sâu nặng của mình.
Trả lờiXóaNơi đây vắng vẻ yên bình
Trả lờiXóaNhiều khi vẫn thích một mình thế thôi
Tập Ân nghĩa viết lâu rồi
Đêm đêm vẫn đọc để ngồi ngẫm suy
Có thêm có bớt tí ti
...
Sắp xếp lại thế này em thấy hợp lý hơn bản ngày trước anh gửi cho em....
Trả lờiXóaCó những điều không thể nào nói được
Trả lờiXóaBất chợt thôi chưa tính sau suy trước
Viết ào ra rồi để đó bao ngày
Như sợ là quên cảm nhận khi say
Rồi thi thoảng lại sửa lần đôi chữ...
Những điều mà bất chợt viết ra
Trả lờiXóaTheo cảm xúc tức là chân thực
Làm bản thảo rồi sau cân nhắc
Sửa chữa dần hoàn chỉnh thì đăng...
Mình như ông lão nông dân
XóaThấy gì nói thế đâu cần viết hay
Cũng vì văn vẻ non tay
Tự mình cũng hiểu việc này vẩn vơ
Ghé thăm "Ân Nghĩa " của anh
Trả lờiXóaNghe sao thăm thẳm mông mênh nỗi buồn
Cuộc đời dẫu vẫn gian nan
Nhưng xem ra đã nhiều phần sáng tươi
Mong sao nhẹ bớt ưu phiền
Cười lên anh nhé ...bạn hiền mến yêu!!!!
Cũng muốn cười dẫu một lần có thể
XóaNhưng làm sao cố đã nhiều vẫn thế
...
Muốn lặng yên! và thôi đừng viết nữa
XóaKiếm điều vui, sao mãi viết chuyện buồn
Cứ giật giờ ngồi ngắm giọt mưa tuôn
Rơi thánh thót sao mãi hoài không ngớt
Cố nén kìm cho giảm dần từng đợt
Chẳng hiểu sao mây đen vẫn kéo về
Cũng biết là chỉ tổ người đọc chê
Đã bao năm cứ lặng hoài không nói
Chắc có lẽ trong một lần mệt mỏi
Và chốn đây giờ cũng vắng bóng người
Nói vu vơ đọc và ngẫm rồi cười
Không gian lặng cho cuộc đời càng lặng