Có nỗi buồn sao không thể đặt tên
Khóc mãi ư đâu có còn nước mắt
Mỗi bước đi đành cúi đầu úp mặt
Và lặng im nuốt nghẹn đã bao lần
Đá ở đâu sao nặng trĩu bước chân
Mỗi vết hằn đã chia thành nhiều đoạn
Đáy của chúng như là không còn hạn
Giọt bụi nào khỏa vợi với thời gian?...
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét