5 thg 1, 2015

Hồi tưởng vu vơ


Những bóng hồng mà tạo hóa sinh ra
Luôn tỏa sắc và gợi nguồn thi hứng
Nếu như thiếu, mặt trời không thể hửng
Cả thế gian đêm tối sẽ buông về
Trái đất này là đông lạnh tái tê
Hay sa mạc không còn sức sống nữa
Chỉ mong mỏi gửi cho đời chút lửa
Xíu thế thôi chút lãng mạn như là
Chút mộng mơ về quá khứ thật xa
Về hình bóng thành lời ca bất hủ
Nhưng thực tại trong thẳm sâu tự nhủ
Hay chính ta là dĩ vãng thật rồi!
Kẻ ngu ngơ để tuổi trẻ vuột trôi
Khi bóng nắng buổi chiều đông bặn núi
Tựa tiều phu dọc cánh rừng thui thui
Lại ước như gặp tia nhỏ nắng hè?
Mái tóc xưa soi bóng nước bờ khe
Thủa thiếu thời mỗi lần em đi gội
Cũng như ai trên cầu tre bước vội
Thoáng thật nhanh mà rõ tận bây giờ

4 nhận xét:

  1. Sợ ngừ ta tò mò về tác giả và "bóng hồng" hay sao mà Bố rào một vòng chắc dữ vậy Bố yêu?
    "Những bóng hồng mà tạo hóa sinh ra
    Luôn tỏa sắc và gợi nguồn thi hứng"

    He he...

    Trả lờiXóa
  2. Lòng tôi rộng, nhưng lượng trời cứ chật
    Không cho dài thời trẻ của nhân gian,
    Nói làm chi rằng xuân vẫn tuần hoàn,
    Nếu tuổi trẻ chẳng hai lần thắm lại...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Đã đi gần trọn cuộc đời
      Vẫn buồn da diết khi trời đổ mưa
      Gió đưa giọt nhặt, giọt thưa
      Hòa vào chút lạnh giữa trưa đông về
      Toàn thân ê ẩm tái tê
      Mới hay ráng đỏ dịch về hướng tây
      Núi cao phủ kín vầng mây
      Trời buông chút nắng cuối ngày đợi đêm

      Xóa
  3. Càng đi gần đến đích, càng thấm thía nỗi đau đời.

    Trả lờiXóa