Lâu lâu tranh thủ
Chạy loanh
quanh, thăm hỏi bạn bè
Thương lắm!
Nhà mêng mang,
đồ đoàn nhiều đến thế!
Cái Nhật, cái
Tây, khó đếm sao cho xuể
Cũng bởi vì:
Con học hành,
đỗ đạt, sang tuốt trời Tây!
Tự dưng:
Bố, Mẹ phải
nhàn, biết nói sao đây
Chẳng được
ngược xuôi
lo cọng rau,
vẩy cá,…
Nhìn trước ngó
sau, bỗng trở nên xa lạ
Bỏ cả nấu ăn!
Chỉ du lịch, tiệc tùng
Rồi mỗi ngày,
phải chịu cảnh ung dung
Đêm đến:
Ôm ti vi! máy
lạnh! ngủ! mắt chả chịu nhòe!
Cứ đi đâu là
đành phải lên xe
Bẩn là thay,
rồi quên đi cái cũ…
Không còn kỳ
cạch đêm khuya- đói ngủ?
Và nếp nhăn ắt phải bị nhạt dần…
Thương
lắm!
(bạn lại phải đổi nhà to hơn)
(bạn lại phải đổi nhà to hơn)
Giọng nghe giống cụ Đồ Chiểu quá. Đời là vậy đấy ông ạ, phú quý sinh lễ nghĩa mà.
Trả lờiXóaThật đúng giọng văn của "Đồ Chiều"
Trả lờiXóaMà sao cũng đọng nét đáng yêu
Thương bạn, yêu mình vui vui vậy
Ngẫm nghĩ ý tình chỉ cậu chiêu