Đành thôi nay đã về già Hay chi cái chuyện rủ bà, rủ ông Thực tình sắc, sắc, không, không Có người thì khó có ông dễ dàng Cơm rau, nước lọc nhẹ nhàng Lấy đâu tài cán mơ màng cao lương...
Các "ông" nghe pốp, chát Bà chủ mê phim Hàn Ta đâu dám luận bàn Biết thân ngồi làm việc Tai phải coi là điếc Lâu rồi cũng quen dần Nhớ quê thôi ta đợi Rồi một ngày sắp tới Họ lại cùng vắng nhà Chỉ còn lại mình ta Thôi thế là cũng được ...
Sao quên con ngõ, góc đường Hàng cây vốn đã nhuốm sương tháng ngày Mỗi lần tưởng đến lại say Biết rằng không thể có ngày xa xưa Thôi thì tâm trạng nắng - mưa..
Hình như khi tuổi về già Muốn rời phố thị xa hoa, ồn ào,... Muốn ngồi sân đất ngắm sao Muốn gặp bè bạn chỉ chào tiếng quê Hiềm vì không lối đi về Nhiều đêm lòng cứ tái tê vậy mà... Đất gẩn rồi! mọi thứ xa Thôi thì đành vậy biết là sao đây?
Tuổi sương sa màn tóc Hay rỉ khóc trong tâm Nay -vợ con đi vắng Mình ta cõi âm thầm . Bản nhạc hạ cung trầm Miền hương quê tha thiết Dày bước đời thêm biết Chữ tình nghĩa hương quê ! . Câu thơ thứ sáu đổi chữ ''quê'' thành chữ ''tình '' mới hay -đại huynh trưởng ạ !
Nói "...rỉ khóc trong tâm" Nghe sao mà ướt thế Qua tháng năm dâu bể Phiêu bạt xa quê già Giờ bóng đã xế tà Mỗi ngày dày nỗi nhớ Biết là mình mắc nợ Với nghĩa tình quê hương!
không! ý của chămlê là Mây hồng in bóng mát =( tuổi già thật thư thả) Nắng ấm ngập vườn thơ=(trong mắt không có chuyện phiền lòng theo ý bài thơ trên của bác) Gió về mang tiếng hát =( trẻ hơn trong câu ca) Sen nở ánh vàng thơ =(Tâm sáng như hoa sen) Cả bốn câu là em khen ngợi và quí trọng bác (người thầy) đó
Các ông con đi vắng
Trả lờiXóaBà chủ cũng đi rồi
Ở nhà chỉ mình tôi
Tôi rủ thêm bà nữa ... hehe
Đành thôi nay đã về già
XóaHay chi cái chuyện rủ bà, rủ ông
Thực tình sắc, sắc, không, không
Có người thì khó có ông dễ dàng
Cơm rau, nước lọc nhẹ nhàng
Lấy đâu tài cán mơ màng cao lương...
Khúc dân ca xứ Nghệ
Trả lờiXóaRăng mà nhớ mà thương
Bởi còn nhiều vấn vương
Nên cứ hoài da diết ...
Đừng để bà chủ biết
Đừng để ông con hay
Chỉ được mỗi hôm nay
Mở to lên bản nhạc...
Rồi ngân nga khúc hát
Rằng hết giận rồi thương
Hay " Căt nửa vầng trăng "
" Khúc sông quê " ta nhớ ...
Các "ông" nghe pốp, chát
XóaBà chủ mê phim Hàn
Ta đâu dám luận bàn
Biết thân ngồi làm việc
Tai phải coi là điếc
Lâu rồi cũng quen dần
Nhớ quê thôi ta đợi
Rồi một ngày sắp tới
Họ lại cùng vắng nhà
Chỉ còn lại mình ta
Thôi thế là cũng được
...
Một mình nghe hát dân ca
XóaLòng nôn nao nhớ quê nhà yêu thương
Sông xưa, bến cũ, con đường
Vẫn còn mãi cứ vấn vương nghĩa tình ...
Sao quên con ngõ, góc đường
XóaHàng cây vốn đã nhuốm sương tháng ngày
Mỗi lần tưởng đến lại say
Biết rằng không thể có ngày xa xưa
Thôi thì tâm trạng nắng - mưa..
Bây giờ mà vẫn đang say
XóaNhớ về một thuở cái ngày xa xưa
Biết đời khi nắng khi mưa
Cho nên tâm trạng cũng vừa ...giống nhau !
Bóng càng xế càng nhớ quê cũ...
Trả lờiXóaHình như khi tuổi về già
XóaMuốn rời phố thị xa hoa, ồn ào,...
Muốn ngồi sân đất ngắm sao
Muốn gặp bè bạn chỉ chào tiếng quê
Hiềm vì không lối đi về
Nhiều đêm lòng cứ tái tê vậy mà...
Đất gẩn rồi! mọi thứ xa
Thôi thì đành vậy biết là sao đây?
Tuổi sương sa màn tóc
Trả lờiXóaHay rỉ khóc trong tâm
Nay -vợ con đi vắng
Mình ta cõi âm thầm
.
Bản nhạc hạ cung trầm
Miền hương quê tha thiết
Dày bước đời thêm biết
Chữ tình nghĩa hương quê !
.
Câu thơ thứ sáu đổi chữ ''quê'' thành chữ ''tình '' mới hay -đại huynh trưởng ạ !
Nói "...rỉ khóc trong tâm"
XóaNghe sao mà ướt thế
Qua tháng năm dâu bể
Phiêu bạt xa quê già
Giờ bóng đã xế tà
Mỗi ngày dày nỗi nhớ
Biết là mình mắc nợ
Với nghĩa tình quê hương!
Mây hồng in bóng mát
Trả lờiXóaNắng ấm ngập vườn thơ
Gió về mang tiếng hát
Sen nở ánh vàng thơ
thăm bác! chúc bác vui khoẻ ...như thơ an nhàn:)hii
Ở đây thiếu mây hồng
XóaNắng không còn ấm nữa
Chỉ có hè rực lửa
Thiêu trụi cả vần thơ
Thôi cũng đành ngồi mơ
Gửi tình vào câu hát
Màu sen hồng trở nhạt
Chỉ thoáng nhẹ chút buồn!
không! ý của chămlê là
XóaMây hồng in bóng mát =( tuổi già thật thư thả)
Nắng ấm ngập vườn thơ=(trong mắt không có chuyện phiền lòng theo ý bài thơ trên của bác)
Gió về mang tiếng hát =( trẻ hơn trong câu ca)
Sen nở ánh vàng thơ =(Tâm sáng như hoa sen)
Cả bốn câu là em khen ngợi và quí trọng bác (người thầy) đó