18 thg 12, 2013

Chờ nắng!

Đông lại về rồi! anh có biết không
Mưa tí tả em mặc nhiều vẫn lạnh
Gió đung đưa xiêu bóng em mảnh khảnh
Sắc má nhạt dần vì cái rét vu vơ
        Cánh cửa hôm qua em chỉ khép hờ
        Nay đóng chặt sao gió kia giỏi thế
        Tấm chăn dày nhưng mà sao không thế
        Giúp lòng em nguôi cái lạnh đêm dài
Cứ mỗi ngày em đợi chút nắng phai
Sao lâu thế! bầu trời vô tình thế!
Tia nắng anh tận chân trời góc bể

Hẹn ước rồi!, sao chữ đợi dài hơn?

3 nhận xét:

  1. Hóa thân thành EM để NÓI HỘ...

    Trả lờiXóa
    Trả lời
    1. Cái nắng ở đời cái nắng riêng tư
      Mỗi khoảng khắc ai cũng thường đợi nó
      Nhưng thời tiết nhiều khi không hiểu rõ
      Sáng nay mưa trời có lạnh lắm không?
      Cũng đôi khi vẫn ấm lắm mùa đông
      Nhưng trở rét giữa trưa hè nắng gắt
      Thời tiết thôi cũng chỉ là nhỏ nhặt
      Tự lòng ta thời tiết dễ xen vào?
      Năm sắp qua bỗng dạ trở xôn xao
      Có điều ước như đại hàn đợi nắng
      Thôi điều tiết để cho lòng phẳng lặng
      Một chút thôi thế cũng tốt gọi là…
      Hãy đợi thêm rồi đông lạnh sẽ qua?

      Xóa
    2. Thời tiết của tạo hóa và thời tiết ở lòng người, loại nào cũng làm người ta khó chịu. Vẫn hy vọng "... điều ước như đại hàn đợi nắng" kia có ngày "rồi đông lạnh sẽ qua". Câu cuối của reply thật tâm đắc.

      Xóa