Con
được sinh ra còi cọc yếu đau
Mẹ
vất vả trọn tháng ngày gian khó
Khoai
sắn rau bay trở trời hơi gió
Bom
đạn chiến tranh Cha đã khuất rồi
Nói
được gì cảnh mẹ góa con côi
Các
anh lớn vẫn ở ngoài mặt trận
Mỗi
đêm về Mẹ vòng mi lệ ngấn
Nhìn
em con đôi mắt mãi đêm dài
Ai
nói rằng hãy đợi đến ngày mai
Nhưng
định mệnh biết ngày nào để đợi!
Mấy
chục năm những ngày xa vời vợi
Nhớ
Mẹ yêu con chỉ biết khóc thầm
Thương
Mẹ ư chút xíu dẫu một lần
Cũng
chưa thể đã mãi là không thể
Nỗi
xa cách nơi chân trời góc bể
Có
một lần Mẹ thầm trách con không
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét