Có một lần ta theo bố đi chơi
Ra phố thị làm gì không nhớ
nữa
Vai và tay đủ giữ yên bó nứa
Đứng chôn chân mắt đau đáu
dõi nhìn
Ông lớn kia tầm na ná tuổi
mình
Mặt bầu bĩnh áo quần như vua
vậy
Một bọc kẹo ôi lần đầu ta
thấy
Nói không ăn ông vứt toẹt ra
đường
Mẹ của ông trông dáng điệu
đến thương
Dỗ dành hoài và đền ông thứ
khác
Ta không hiểu mắt trở tròn
ngơ ngác
Bố gọi đi! Chuyện gói kín đến
giờ
Định giữ yên những kỷ niệm
tuổi thơ
Là gì nữa đã lùi về dĩ vãng
Có ngờ đâu lớp bụi mờ năm
tháng
Ai nhẹ tay nó lại rõ nguyên
hình
Nhìn các em tuy có khá hơn
mình
Chỉ chút đỉnh vẫn mắt tròn
xoe ấy!
Chút xíu thôi cũng chả hơn là
mấy
Nghĩa là sao lòng ta cứ chạnh
buồn
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét