Vẳng tiếng âu ơ
qua chiếc nôi tre
Những làn gió
từ bàn tay của Mẹ
Tiếng kẽo cà
võng tre đưa thật khẽ
Nhịp thở đều
một giấc ngủ thật sâu
Con trở mình thoáng
tà áo nhuốm nâu
Tiếng bước chân
nhẹ lách qua liếp nhỏ
Đã hết lâu rồi
kể từ ngày đó
Bát canh ngon
vẫn quen gọi tập tàng
Thu cạn rồi
đông len lỏi ghé sang
Gém tấm mền cho
các con không lạnh
Mẹ quen rồi với
thân hình mảnh khảnh
Trời lạnh ư lòng
Mẹ ấm thật nhiều?
Cả cuộc đời vì
con trẻ thương yêu
Và vẫn vậy cho
đến ngày tạ thế
Nói cùng Mẹ một
chữ thôi không thể
Chỉ khóc thầm vô
nghĩa mãi dày thêm
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét