Ñôïi con nheù!
Rắc nắm đất như một lời vĩnh
biệt
Tiễn Mẹ đi về chốn ấy vĩnh
hằng
Bỗng thoáng như lòng mất chút
thăng bằng
Con cố nén để không nhòe mi
mắt
Ở đâu đó bỗng như vừa quặn
thắt
Mẹ đi rồi ! có trách giận con
không?
Trong lòng con nỗi vô vọng
mênh mông
Đời là vậy! Kiếp người âu là
vậy
Điều nhìn thấy cả nhưng điều
chưa thấy
Phút chia ly dương, âm trở cách vời
Rồi bỗng như giữ biển cả chơi
vơi
Đợi con nhé! một ngày nào cập
bến
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét